KỈ NIỆN VỀ THẦY CÔ VÀ MÁI TRƯỜNG
Thời gian cứ thế trôi qua như thoi đưa, vậy là thấm thoắt đã gần hơn ba mươi năm học sắp trôi qua. Đứa trẻ ngày nào còn khóc lóc, đứng sau lưng mẹ trong ngày đầu tiên cắp sách đến trường. Giờ đây đã là một giáo viên với mái trường THCS Nguyễn Du, với thầy cô, bạn bè và cũng chia tay luôn cả hai chữ “học sinh” của bản thân mình để bước chân vào Nghề mà nhiều người cho là một trong những nghề cao quí nhất dạy học.
KỈ NIỆN VỀ THẦY CÔ VÀ MÁI TRƯỜNG
Thời
gian cứ thế trôi qua như thoi đưa, vậy là thấm thoắt đã gần hơn ba mươi năm học
sắp trôi qua. Đứa trẻ ngày nào còn khóc lóc, đứng sau lưng mẹ trong ngày đầu
tiên cắp sách đến trường. Giờ đây đã là một giáo viên với mái trường THCS Nguyễn
Du, với thầy cô, bạn bè và cũng chia tay luôn cả hai chữ “học sinh” của bản
thân mình để bước chân vào Nghề mà nhiều người cho là một trong những nghề cao
quí nhất dạy học.
Vậy
đấy, thời gian trôi qua có bao giờ trở lại, suốt những năm tháng qua gắn bó với
“thầy cô và mái trường” nơi đã để lại cho tôi biết bao nhiêu kỉ niệm của một thời
không thể nào quên. Chỉ còn vài ngày nữa thôi là đến ngày 20/11- ngày Nhà Giáo
Việt Nam, cũng là ngày “tôi” của thời học
sinh được bên mái trường, thầy cô và bạn bè nơi đây tại mái trường mang tên TH
Quang Trung – ngôi nhà thứ hai nơi tôi đã gắn bó.
Bất
chợt những kỉ niệm trong tôi chợt ùa về một cách rõ nét hơn bao giờ hết đưa tôi
trở về những ngày tháng còn là một đứa học sinh lớp 1. Nhớ ngày nào ngôi trường
mang tên Quang Trung còn quá xa lạ với tôi, ngôi trường mơ ước của biết bao lứa
học sinh như tôi. Có lẽ ấn tượng đầu tiên về ngôi trường Quang Trung này phải kể
đến “cầu thang” vừa dài, vừa cao vời vợi hiện ra trước mắt. Biết bao lần đứng
dưới chân tần trệt trường nhìn lên, nơi một chân trời mới sắp mở ra trước mắt
tôi. Leo lên hết tầng bốn ấy tới tầng 5 lần đầu tiên đứng ở trước phòng học
nhìn vào phòng, tôi đã hét thật to như để thỏa mãn sự sung sướng, thích thú xen
lẫn tò mò của bản thân mình về trường,… Thật sự, trước khi trở thành một thành
viên trong ngôi nhà chung Quang Trung, tôi đã dành một tình yêu trọn vẹn cho
ngôi trường này. Để rồi cảm xúc như vỡ òa khi biết mình đã trở thành một thành
viên bé nhỏ trong ngôi nhà chung. Có thể tôi quá lan man nhưng có lẽ những kỉ
niệm đầu tiên về ngôi trường luôn là những kí ức theo ta đi suốt cuộc đời. Kỉ
niệm với ngôi trường này nhiều lắm kể làm sao cho hết, thời gian gắn bó với
ngôi trường trong suốt quãng thời tuổi thơ cấp một của tôi còn nhiều hơn là khoảng
thời gian ở nhà. Ngôi trường gắn bó với tôi cả lúc vui lẫn lúc buồn. Nào là những
ngày học thêm sớm tối cùng bạn bè ăn ở căng tin của trường. Nào là những ngày
lao động, trực tuần mệt nhoài. Nào là những ngày trời lạnh rét run người vẫn đến
trường học thêm ca lỡ đến tám giờ tối mới về. Nào là những ngày trời mưa… Đâu
đây trong tôi những ngày lang thang khắp các ngõ ngách của trường không khác gì
những nhà thám hiểm mở rộng tầm mắt đến những vùng đất mới. Thật nhiều, thật
nhiều những kỉ niệm nơi đây.
" Muốn
sang thì bắt cầu kiều
Muốn con hay
chữ phải yêu mến thầy "
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy” Ở
câu trên, câu ca dao là một lời ru nói lên những ngậm ngùi của người mẹ đối với
đứa con. Mẹ bồng con đi dọc trên bờ sông vắng để tìm một chuyến đò qua sông,
thế nhưng lại không có. “Đò dọc quan cấm, đò ngang không chèo” thì làm sao qua
được. Qua câu sau, ta thấy rõ được “biện pháp” của người mẹ, tức là phải xây
cầu để qua. Và khi đó, trong lời ru của người mẹ đã thấy được hình ảnh người
thầy: “Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”. Từ xưa, quan niệm học tốt gắng liền
với hình ảnh ông giáo-tiền thân của giáo viên sau này. Cha mẹ ai muốn con mình
học giỏi đều mang biếu ông giáo gói xôi, con gà chỉ mong ông dạy con mình cái
chữ cái câu. Bây giờ xã hội đang ngày càng phát triển, sự tiên tiến của công
nghệ thông tin khiến cho học sinh, sinh viên và cả phụ huynh tiếp xúc nhiều với
nền văn hóa của các nước khác. Vì thế nên họ đã dần lãng quên hình ảnh người
thầy luôn tận tụy giúp đem con chữ đến cho những đứa học trò của mình. Họ mải
mê chạy theo những xu hướng hiện nay như tư tưởng tự học ở nhà, tự học bằng
internet nhưng họ nào biết muốn giỏi thì cần phải có người chỉ dẫn, hướng cách
học theo một con đường đúng. Và điều điển hình trong việc xem nhẹ nghề giáo của
nước ta đó là lương. Nghề giáo là một nghề đào tạo nhân tài cho đất nước trong
tương lai nhưng lại với mức lương ít ỏi dưới ba triệu. Còn đối với những nước
phát triển, nghề nhà giáo lại rất được đề cao và tôn trọng với mức lương cao gấp
trăm lần lương giáo viên của các nước kém phát triển và không coi trọng nghề
giáo. Vấn đề là tầng lớp học sinh hiện nay đang dần bị cuốn theo những trào lưu
của nước ngoài như chơi game, xem phim bạo lực , văn hóa phẩm đồi trụy 18+…
Nhưng thường những thói quen đó sẽ dẫn đến hậu quả xấu như bỏ học chơi game,
đánh giáo viên, xem nhẹ việc học…Tuy nhiên phần lỗi không hoàn toàn thuộc về
học sinh mà phụ huynh cũng cần có trách nhiệm trong việc quản lí việc học và
việc chơi của con em mình, cần hướng chúng theo một con đường đúng đắn, và việc
đầu tiên phải làm là dạy cho chúng biết tôn trọng và yêu thương thầy cô. Tóm
lại, nghề nhà giáo cần được giữ vững và phát huy hơn nữa. Học sinh và phụ huynh
cũng cần có ý thức trong việc “ Yêu lấy thầy”. Hơn thế nữa, bản thân những người
giáo viên cần phải khắc phục những khuyết điểm của mình, nâng cao chất lượng
dạy học để học sinh có hứng thú trong việc học tập hơn. Có thế thì câu ca dao
“Muốn sang thì bắt cầu Kiều Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy” mới còn nguyên
bản chất thật của nó là truyền thống hiếu học và tôn sư trọng đạo của người
Việt ta.
Nếu cha mẹ là người đã sinh ra ta,
đưa ta đến với cuộc đời này thì thầy cô là người cha, người mẹ thứ hai đã dạy
cho ta kiến thức, truyền đạt cho ta biết bao điều hay lẽ phải về kĩ năng sống,
giúp ta nên người. Quả đúng như lời thơ, có mấy ai đi suốt cuộc đời mình mà
không có người thầy, người cô dẫn lối. Có mấy ai trưởng thành mà không phải
trải qua những ngày tháng học sinh, ngồi trên ghế nhà trường nghe thầy cô giảng
bài. Thầy cô - những người lái đò tận tụy hết lòng với nghề, với mỗi lứa học
sinh của mình. Làm sao có thể lớn lên, có thể trưởng thành mà không có thầy cô
ở bên dạy dỗ, dẫn đưa. Thầy cô giống như những cây chỉ nam, những ngọn hải đăng
giúp ta định vị, tìm thấy hướng khi đi lầm đường, lạc lối. Thầy cô giống như
ngọn lửa ấm áp, dìu dắt chúng em trước những vấp ngã của cuộc đời. Tiếng thầy
cô giảng bài hăng say trên lớp vẫn văng vẳng đâu đây. Rồi là những nụ cười khi
thấy những đứa học sinh của mình đạt điểm cao, đạt nhiều thành tích cao trong
học tập, đang dần trưởng thành theo năm tháng. Rồi là những giọt nước mắt đượm
buồn khi thấy học sinh của mình bị điểm kém, không nghe lời, lười học, …” Người
Thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa. Dòng đời từng ngày qua êm đềm trôi mãi. Người Thầy
vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa, ngày ngày giọt mồ hôi rơi đầy trang giấy.” Mặc cho
người ta ngập chìm trong những lo toan, tính toán chuyện cơm áo lợi danh,
chuyện bán mua cả tình cảm, cả trí tuệ. “Thầy vẫn đứng bên bờ ước mơ. Dù năm
tháng sông dài gió mưa còn ai nhớ ai quên con đò xưa… Dù năm tháng vô tình trôi
mãi, tóc xanh bây giờ đã phai, Thầy vẫn đứng bên sân trường năm ấy, dõi theo
bước em trong cuộc đời, vẫn những khi trời mưa rơi, vẫn chiếc áo xưa sờn vai,
thầy vẫn đi buồn vui lặng lẽ. Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi, có hay bao mùa
lá rơi, Thầy đến như muôn ngàn tia nắng, sáng soi bước em trong cuộc đời. dẫu
đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mùa thu rơi, nhưng ngàn năm làm sao em
đếm hết công ơn người Thầy.” Những lời bài hát đã nói lên hết những gì cần nói,
… Thầy cô với những ước mơ, những yêu
nghề cháy bỏng luôn thực hiện thiên trách của mình là dạy dỗ học sinh nên
người. Mỗi lần nghe thầy cô giảng bài, thỉnh thoảng nhìn lên gương mặt ấy tôi
lại thấy mỗi ngày trôi qua trên gương mặt ấy lại hằn lên những nếp nhăn, những
cái tóc bạc theo năm tháng, tôi lại thấy buồn đến lạ. Có lẽ, chỉ có sự cố gắng
nỗ lực, chăm chỉ, lấy kết quả học tập của mình để bù đắp cho công ơn thầy cô,
cho những gì mà thầy cô đã dành trọn vẹn nửa đời người cho nghề giáo. Ngày
20/11 đang đến gần, có thể nhiều người sẽ đem tặng thầy cô của mình những bó
hoa to, lộng lẫy. Những món quà đắt tiền. Hay những món đồ mua vội vã trong các
cửa tiệm. Nhưng với tôi, không có gì có thể thay thế bằng những lời chúc, ngồi
bên thầy cô trò chuyện về những kỉ niệm một thời gắn bó, bởi chỉ có tình cảm
chân thành xuất phát từ trái tim mới đến được trái tim. Một lần nữa tôi xin
chúc thầy cô- những người lái đò tận tụy của mình sức khỏe dồi dào, công tác
tốt,… để dẫn đưa những lứa học sinh của mình qua sông.
Tôi
phải cảm ơn, cảm ơn thật nhiều tới ngôi nhà chung Quang Trung và những người thầy,
người cô hết lòng vì học sinh của mình bằng một tình cảm trọn vẹn nhất. Có lẽ,
mái trường và thầy cô nơi đây là một mảnh ghép trong cuộc đời tôi mà có đi đến
đâu, dù thời gian có trôi qua nhiều biết mấy, phủ bụi và xóa nhòa đi tất cả thì
tình cảm dành cho mái trường và thầy cô nơi đây vẫn luôn đong đầy và trọn vẹn.
Để đến hôm nay tôi đã chọn cho mình một nghề mà một trong những nghề được coi
là cao quí dạy học.
Trần Quốc Dũng